Ngữ Văn Lớp 7: Viết bài văn biểu cảm về món quà mà em yêu quý .( chiếc áo len ) mk cần gấp nha
Ngữ Văn Lớp 7: Viết bài văn biểu cảm về món quà mà em yêu quý .( chiếc áo len ) mk cần gấp nha
Bởi
Ngữ Văn Lớp 7: Viết bài văn biểu cảm về món quà mà em yêu quý .( chiếc áo len ) mk cần gấp nha
0 bình luận về “Ngữ Văn Lớp 7: Viết bài văn biểu cảm về món quà mà em yêu quý .( chiếc áo len ) mk cần gấp nha”
Bài 1: Em có rất nhiều áo, áo được ba mua, áo được mẹ mua. Chúng đều khiến em rất thích mặc. Nhưng chiếc áo em mặc nhiều hơn, gắn bó với tuổi học trò của em nhiều nhất, luôn sát cánh cùng em từ nhà đến trường cho đến lúc tan học. Đó là chiếc áo đồng phục của trường.
Hàng năm cứ đến năm học mới là chúng em lại được nhà trường phát cho một chiếc đồng phục mới. Năm nay cũng vậy, vào đầu năm học cô giáo đã phát cho em chiếc áo đồng phục khác hẳn với những chiếc áo đồng phục của những năm học trước, chiếc áo này lại có màu trắng và màu xanh lam trông rất mát mắt.
Tay áo dài, màu xanh, rất vừa với tay em. Phía trên cánh tay còn có một phù hiệu in biểu tượng quen thuộc của trường tiểu học của em, ở đó có hình trang vở, cây bút viết, tên trường, số điện thoại. Chạy dọc theo cánh tay áo là ba đường vải may màu trắng, chúng chỉ rộng khoảng một cm nhưng trông thật nổi bật trên nền vải xanh. Phần cổ tay được may bằng ba lớp chun liên tiếp nhau, có thể co giãn được và vừa khít với tay em nên khi trời lạnh, gió không thể luồn qua được.
Thân áo rộng, được may bằng vải màu xanh, phía trên màu trắng, giáp giữa là hai đường vải nhỏ chạy song song với nhau trông rất đẹp. Chiếc áo khoác nhỏ nhắn, màu trắng nằm ngay sát mép vạt áo. Khi nào trời lạnh em kéo khóa áo lên kín cổ, cổ áo hiện lên màu hoa lay-ơn trắng muốt nhưng thật ấm áp. Còn khi nào trời hơi se lạnh thì em kéo đến ngang cổ rồi bẻ cổ áo ra hai bên, lúc đó, cổ áo lại là một màu xanh biếc như màu của nước biển.
Thân áo còn có hai chiếc túi xinh xinh ở hai bên nhưng cũng rất rộng, em có thể đút vừa cả hai bàn tay của mình. Bên trong của áo được may bằng lớp vải màu trắng, ở giữa có lót thêm một lớp bông. Nhờ có lớp bông này mà áo phồng lên thật to, thật đẹp và khi mặc vào lại cũng thật là ấm.
Với những nét đặc biệt riêng của mỗi áo, nhìn vào chiếc áo đồng phục người ta có thể đoán học sinh đó là học sinh của trường nào. Mỗi khi mặc chiếc áo ra đường em rất tự hào vì chiếc áo chính là biểu tượng của trường em. Em rất yêu quý chiếc áo đồng phục của mình nên em rất giữ gìn, dù hết năm học nhưng chiếc áo của em vẫn mới nguyên, em lại giặt sạch sẽ và gấp cất đi để lưu giữ làm kỉ niệm của thời học trò.
Chiếc áo đồng phục đã trở thành người bạn thân thiết của em trong suốt thời kì học sinh. Em sẽ cố gắng học tập thật tốt để sau này trở về xây dựng ngôi trường khang trang sạch đẹp hơn, cùng với chiếc áo đồng phục mang lại vẻ vang cho trường.
Bài 2:
hôm nay ,khi lục lại tủ quần áo ,tôi bỗng phát hiện ra một chiếc áo len cũ được gấp gọn gàng trong góc tủ . kỉ niệm bỗng ùa về ,mắt tôi bỗng cay cay.Bà ơi ,cháu xin lỗi bà…
đây là chiếc áo len bà dành riêng cho tôi ,là chiếc áo mà bà phải hì hụi đan suốt một tuần lễ ,vì bà sợ cháu gái của bà lạnh khi mùa đông đến . Chiếc áo đã sờn cũ , còn bị bung ra ,chắc là do bà thắt nút ko chặt .Một cái áo len màu xanh lục với một chú thỏ màu trắng rất đẹp ,dù nó có bị lệch mắt hay thiếu đi hai cái tai vì nó chứa đựng tất cả tình yêu thương của bà dành cho đứa cháu nhỏ .Các bạn có biết ko ,tôi nhận ra đó là chiếc áo ngày xưa vì thoang thoảng đâu đó là mùi hương hoa bưởi ,là mùi hương đặc trưng của bà .Nhớ ngày ấy , khi bà đem nó đến tặng tôi ,tôi đã ném nó xuống đất .Bà không mắng tôi ,bà chỉ nhặt chiếc áo lên và ra về .Tối đó tôi đã bị mẹ mắng cho một trận vì cái tội ko lễ phép với bà .Lúc ấy ,tôi giận lắm,trong lòng tôi chỉ nghĩ rằng tại bà mà mình bị mắng . Sáng hôm sau , tôi biết tin bà đã về quê ,trong lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm và vui sướng đến lạ kì. Khi đi học về ko hiểu sao tôi lại thấy một chiếc hộp kì lạ dưới ngăn bàn học .Khi mở nó ra ,đập vào mắt tôi là một tờ giấy được gấp làm 4.Tôi nhòe lệ và chạy đi kiếm bà . trong thư bà có viết :
gửi cháu gái của bà
bà ko giận cháu đâu , bà đã may lại một cái áo mới cho cháu đây ,trên chiếc áo có hình con thỏ cháu thích đấy .trời sắp lạnh rồi cháu nhớ mặcchiếc áo này vào ,đừng đi ra ngoài nhiếu quá cháu nhé.
bà của cháu
khi nhớ lại tôi thấy thương bà quá .bà tôi đã qua đời rồi nhưng chắc chắn cái áo này và cả những kỉ niệm của hai bà cháu mãi mãi tôi sẽ ko thể nào quên được . cảm ơn bà vì tất cả những j bà dã giành tặng cho con
Chúng là cầu nối kì diệu nối quá khứ, hiện tại và cả tương lai. Với tôi, chiếc áo len là một món đồ như thế. Bởi đó là món quà đầu tiên cũng là món quà cuối cùng của bà tặng cho tôi.
Mùa đông năm ấy, trời lạnh và rét ngọt. Gió thổi từng cơn lạnh buốt. Bước chân nặng nề vô định trên đường, tôi như còn chẳng biết xung quanh mình là gì.
Chiếc áo len của bà trong tay tôi. Tôi nhìn nó và khóc nức nở. Chiếc áo tỏa ra hơi ấm kì lạ, như bàn tay bà đang vỗ về, chở che cho tôi.
Theo tâm nguyện của bà, tôi dành cả tình cảm của mình để đan chiếc áo ấy. Màu nâu không rực rỡ nhưng nó đem lại sự bình yên đến lạ kì. Chiếc áo tuy không phải làm bằng loại len đắt tiền, kiểu dáng không thời trang nhưng nó là chiếc áo đẹp nhất tôi từng thấy. Bà tôi sinh rà từ đất nâu, giản dị như màu của đất và cũng bình yên, ấm áp như vậy. Áo không có lông, chẳng dày mà sao ấm áp đến vậy. Mặc nó, tôi cảm giác như bà đang ở bên mình, đang ôm mình và che chở cho tôi. Vì thế, dù mùa đông lạnh lẽo tới đâu cũng không đáng sợ. Đáng sợ là ta mất đi điểm tựa và tình yêu ngay cả trong mùa xuân.
Và bà, chính bà lại xuất hiện để sưởi ấm tôi, yêu thương tôi như ngày nào. Bà lúc nào cũng hiền từ và cao đẹp như thế.
Một món đồ chẳng mang nhiều giá trị. Nhưng một kỉ vật là vô giá. Nó nhắc ta về những kỉ niệm, những tình cảm, những giá trị làm nên con người và cuộc sống của ta.
0 bình luận về “Ngữ Văn Lớp 7: Viết bài văn biểu cảm về món quà mà em yêu quý .( chiếc áo len ) mk cần gấp nha”