Ngữ Văn Lớp 7: Em hãy viết đoạn văn phát biểu cảm nghĩ về loài cây em yêu
Ngữ Văn Lớp 7: Em hãy viết đoạn văn phát biểu cảm nghĩ về loài cây em yêu
Ngữ Văn Lớp 7: Em hãy viết đoạn văn phát biểu cảm nghĩ về loài cây em yêu
Ngữ Văn Lớp 7: Em hãy viết đoạn văn phát biểu cảm nghĩ về loài cây em yêu
– Hầu như tre không bao giờ đứng riêng lẻ mà mọc thành từng bụi. Thân tre có nhiều cành nhỏ níu chặt lấy nhau khiến tôi có cảm giác như cả gia đình đoàn kết, yêu thương, đùm bọc, người mẹ dang đôi tay ôm lấy người con, anh chị đưa tay nâng đỡ em mình. Chính điều đó đã giúp cho họ hàng nhà tre có đủ sức mạnh vượt qua những phong ba, bão tố khắc nghiệt. Chả thế mà nhà thơ Nguyễn Duy đã từng viết:
“Bão bùng thân bọc lấy thân
Tay ôm tay níu tre gần nhau thêm”
– Mầm măng mọc lên ngay giữ mảnh đất khô cằn sỏi đá. Mầm nhọn hoắt, vươn thẳng lên trời gợi ta nghĩ đến sức sống, sự vươn lên và đức tính ngay thẳng của con người dù trong bất cứ hoàn cảnh nào.
– Nhớ đến cây tre, tôi nhớ đến những nét riêng gắn liền với phẩm chất của con người. Tôi yêu cây tre cũng bởi điều đơn giản vậy thôi.
Ý 2: Không biết cây tre có từ bao giờ nhưng tôi yêu cây tre bởi đã từ lấu tre luôn gắn bó với xóm làng, với quê hương, đất nước tôi.
– Trong cuộc sông đời thường, tre là người bạn thân thuộc, cùng cộng sinh cộng cảm với người Việt. Tre hiến dâng tất cả. Từ măng tre ngọt bùi đến cành lá đến gốc tre đều góp phần xây dựng cuộc sống. Tre là “gỗ” làm nhà của người dân quê tôi xưa. Trở về với mái nhà thôn quê, ta vẫn thấy những chiếc rui tre đang oằn lưng đỡ lấy những viên ngói đỏ. Trên những chiếc chõng tre, người mẹ cất tiếng ầu ơ ru các em thơ đi vào giấc ngủ ngon lành. Bên những chiếc điếu cày tre, người nông dân Việt Nam chia sẻ biết bao câu chuyện vui buồn của cuộc sống. Có thể nào nói hết được sự gắn bó của tre đối với người dân quê tôi. Bởi vậy không chỉ có luỹ tre làng mà hầu như nhà nào cũng có một khóm tre ở cuối góc vườn.
– Không chỉ vậy, cây tre còn gắn bó với con người qua bao thăng trầm của lịch sử dân tộc.
Ý 3: Cây tre mến yêu còn là người bạn thân thiết của tuổi thơ chúng tôi.
Bên những luỹ tre làng râm mát, chúng tôi có biết bao trò chơi tuổi nhỏ. Lũ con trai chơi trò đánh khăng, đánh đáo, còn lũ con gái lại chọn những cành tre thẳng để chơi trò đánh chặt, đánh chuyền. Ống tre nhỏ được chúng tôi sử dụng làm ống phóc như những chiếc súng nhỏ để chơi trò tập trận. Có lần, chỉ vì tranh nhau súng phóc mà tôi đánh nhau với thằng bạn hàng xốm. Mẹ đã “nhắc nhở” tôi cũng bằng những làn roi tre. Những kỉ niệm ấy làm sao tôi có thể quên được. Chúng tôi lớn lên theo hình bóng của luỹ tre làng