Ngữ Văn Lớp 9: Ai giúp mình với
em hãy tưởng tượng cuộc gặp gỡ những chiến sĩ lái xe trường sơn trong bài tiểu đội xe không kính của nguyễn tiến duật , kể lại cuộc gặp gỡ ấn tượng đó
Mình vote 5*
Ko chép mạng nhé
Giúp mình với ,
Ngữ Văn Lớp 9: Ai giúp mình với em hãy tưởng tượng cuộc gặp gỡ những chiến sĩ lái xe trường sơn trong bài tiểu đội xe không kính của nguyễn tiến duật
Nhân dịp kỉ niệm ngày thành lập quân đội nhân dân và quốc phòng toàn dân, ngày 22 tháng 12, trường chúng tôi đã mời một đoàn khách đặc biệt đến thăm, đó là đoàn cựu chiến binh về thăm và trò chuyện với chúng tôi. Các chú lần lượt giới thiệu về mình, hoàn cảnh công tác và những thành tích mình đạt được. Lớp tôi vinh dự được chọn là lớp sẽ tiếp đãi và được nói chuyện với các chú. Sau đó, trường dẫn đoàn vào một phòng rộng, từng em xếp chỗ ngồi với các chú, tôi được nói chuyện cùng chú Hoà, người lính đã lái những chiếc xe không kính khiến tôi hết sức tò mò. Cuộc nói chuyện đã đem đến cho tôi nhiều trải nghiệm thú vị.
Dù năm tháng qua đi lâu, nhưng chính những năm gian khó đã rèn luyện cho chú sức khoẻ, vóc dáng săn chắc, có một vẻ gì đấy kiên cường, mạnh mẽ.
Tôi hỏi chú: “Những năm tháng lái xe trong điều kiện hoàn cảnh như vậy, chú làm cách nào để vượt qua được ạ?”
Chú chia sẻ: “Cháu biết không, làm người lính lái xe tuy không dễ dàng, bọn chú phải luôn giữ vững tư thế ung dung, tự tại của người lính. Đã ngồi trong buồng lái là con mắt phải luôn nhìn thẳng bao quát mọi hướng không gian để tránh máy bay, tránh hố bom của đoàn xe ta tiến lên phía trước.”
Em hiểu được mặc dù thiếu đi những vật chất, điều kiện cần thiết nhưng dường như những người lính như chú Hoà lại càng thêm toát ra vẻ đẹp hiên ngang , dũng cảm của mình.
Chú nói: “Trên tuyến đường Trường Sơn giặc Mĩ đánh phá vô cùng ác liệt; bom Mĩ cày xới đất đai, phá hỏng những con đường, đốt cháy những cánh rừng, phá huỷ biết bao nhiêu những rừng cây là lá chắn của ta. Nhưng không vì “bom rơi đạn lạc” như vậy mà các chú lùi ý chí, các đoàn xe tải ngày đêm nối đuôi nhau ra tiền tuyến, những cô thanh niên xung phong, các bạn trên cùng tuyến đường sát vai đầy ý chí bên nhau, họ dẫn đường cho nhau, các chú còn phải đi trong bóng để không ngừng tiến về phía trước trong màn đêm sâu thẳm của rừng hoang. Ban ngày mịt mùng, hoang dại, mĩ ném bom như ném rác, đến ban đêm hòng tiêu diệt quân ta, chúng cũng thả bom hòng phá đường đi. phá vỡ chiếc cầu nối Bắc – Nam. Nhưng bọn chú chưa bao giờ lùi bước dù có phải hi sinh, đoàn xe dù không có kính vì bị “bom giật bom rung kính vỡ đi rồi” nhưng vẫn cứ băng băng chạy về phía trước, nghĩ đến cũng hiểm, chẳng hiểu sao lúc ấy, lại mạnh mẽ, dạn dày thế. Bom đạn trải xuống hàng loạt khiến nào là kính, nào là đèn vỡ, nào là thùng xe xước… Không có đèn vượt qua dãy Trường Sơn đầy nguy hiểm như thế, các chú dùng lửa trái tim để thắp sáng con đường tăm tối tăm vượt hiểm nguy