Ngữ Văn Lớp 5: Tả cô giáo tiếng anh của em trong một tiết dạy cụ thể Ko copy mạng ạ .
Ngữ Văn Lớp 5: Tả cô giáo tiếng anh của em trong một tiết dạy cụ thể Ko copy mạng ạ .
Bởi
Ngữ Văn Lớp 5:
Tả cô giáo tiếng anh của em trong một tiết dạy cụ thể
Ko copy mạng ạ .
Bài làm :
“Muốn sang thì bắc cầu Kiều
Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy”
Mỗi khi đọc câu ca dao đó, lòng em lại bồi hồi, xúc động nhớ đếnnhững người thầy cô đã dạy cho em những bài học bổ ích cùng viớ những đạo lý làm người. Thầy cô nào em cũng biết ơn và quý trọng nhưng trong các thầy cô ấy, có một người cô đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tâm hồn em, đó là cô Phương-cô giáo dạy tiếng Anh của em năm lớp 3.
Năm nay cô khoảng 40 tuổi, vóc dáng khá cân đối. Khi đến trường vào thứ Hai, cô mặc áo dài nhiều màu sắc với những đường hoa văn làm nổi bật trông thật đẹp. Còn những ngày khác cô mặc những bộ com-lê chỉnh tề, màu sắc trang nhã và lịch sự. Khuôn mặt cô hình trái xoan phúc hậu, mái tóc dài mượt và đen óng, làn da mịn màng và trắng hồng. Đôi mắt cô hai mí sáng long lanh, mũi cô cao dọc dừa trông thật thanh tú, môi cô đỏ gồng dù không thoa son. Cô rất hay cười, khi cười hé lộ hai hàm răng trắng ngà và đều như hạt bắp.
Cô em không chỉ đẹp người mà tính tình cũng rất đáng mến, cô hiền lành, tốt bụng, yêu thương học sinh như chính con ruột của mình. Khi giảng bài, cô giảng tận tình, khi có kiến thức nào kos hay từ vựng nào khó đọc, cô nhấn mạnh và giảng đi giảng lại nhiều lần để chúng em hiểu hơn. Đối với những bạn học yếu, cô luôn tìm cách giúp các bạn ấy học tốt hơn. Đối với các bạn có hoàn cảnh khó khăn, cô vận động nguyên góp để cách bạn ấy vượt qua hoàn cảnh khó khăn.
Cô dạy em cho đến khi em học hết lớp 3. Cô là người mẹ vô cùng tình cảm và quan tâm các con. Cô luôn nói với chúng em rằng “Với cô các con đều giống như con ruột vậy. Cô không muốn phạt hay trách mắng bạn nào hết”. Chẳng vì thế mà tất cả các bạn trong lớp đều yêu quý cô.
Em còn nhớ năm lớp 3 có một bạn nam ở trường ngoài chuyển về. Bạn ấy tên là Nam, to con và vô cùng nghịch ngợm. Chưa bao giờ chú ý nghe giảng, bài kiểm tra lúc nào điểm cũng thấp nhất lớp đã thế trong lớp còn hay nói chuyện riêng. Làm rất nhiều thầy cô phiền lòng. Thế nhưng chưa bao giờ em thấy cô phạt bạn hay mắng bạn cả. Cô sắp xếp cho bạn ngồi cùng một bạn học khá của lớp, mỗi ngày sau giờ tan lớp cô đều kiên nhẫn ở lại để chỉ bạn học, khuyên răn và dạy dỗ bạn những điều hay. Thế là chỉ sau 1 tháng thành tích học của bạn Nam đã cải thiện đáng kể. Từ người học kém nhất lớp bạn đã vươn lên thành một người có học lực khá, không còn mải mê nói chuyện trong giờ nữa mà rất ngoan ngoãn chép bài. Các thầy cô giáo cũng như các bạn rất mừng vì điều đó.
Đến năm em lớp 4 thì cô Phương chuyển đến một trường khác dạy học. Ngày chia tay cô ôm chúng em vào lòng và dặn dò các con phải chăm chỉ học hành trở thành con ngoan trò giỏi của gia đình và thầy cô. Em vẫn nhớ như in cái ôm thật chặt và lời dặn dò của cô.
Tuy 3 năm đã trôi qua, giờ em cũng đã trở thành một cô học sinh trung học cơ sở thế nhưng những kỉ niệm về cô sẽ không bao giờ phai nhạt đi. Cô chính là người mẹ hiền đáng kính của chúng em.
Sau giờ chào cờ đầu tuần, chúng tôi trở về lớp học. Cô giáo chủ nhiệm của lớp 5A chúng tôi đã có mặt từ lúc nào. Cô mỉm cười đáp lời chào của chúng tôi rồi ra hiệu cho cả lớp ngồi xuống. Tiết học bắt đầu.
Như thường lệ, cô nhìn khắp lớp một lượt kiểm tra xem bạn nào vắng mặt. “Chúng ta bắt đầu tiết Tập đọc nhé!” Nói xong, cô nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, giở sổ ra gọi các bạn lên trả bài. Hôm nay, bạn nào cũng thuộc bài, cô mỉm hài lòng nét mặt rạng rỡ hẳn lên. Kì thực cô đã gần ba mươi và đã có hai em nhỏ: một em học lớp Hai và một em học lớp Mẫu giáo. Cô nhận xét và biểu dương tinh thần học tập ở nhà của chúng tôi rồi chuyển sang bài mới. Bài “Mùa hoa bưởi” một bài thơ được sáng tác theo thể thơ tự do, phù hợp với cách diễn tả tình cảm khoáng đạt và sâu lắng. Lớp tôi, ai cũng thích cô đọc thơ. Chao ôi! Giọng đọc của cô mới ngọt ngào, truyền cảm làm sao! Tôi ngồi khoanh tay, mắt chăm chú nhìn cô, cô nuốt lấy từng từ, từng chữ, từng câu thơ mượt mà. Giọng cô lúc trầm lúc, lúc bổng tha thiết như âm điệu dân ca xứ Nghệ. Đọc xong, cô yêu cầu một bạn đọc lại. Sau đó, cô tiếp tục giảng bài. Cô giảng cặn kẽ từng ý thơ, lời thơ, nhịp điệu, từ ngữ, hình ảnh, âm thanh… Cô cho chúng tôi biết sông Ngàn Phố ở nơi nào trên bản đồ, rồi cho xem tranh vẽ cảnh vườn bưởi, dòng sông Ngàn Phố với những chuyến đò đầy ắp bưởi xuôi ngược. Cô vừa giảng, vừa ghi bảng những ý chính của bài. Cái dáng cao cao, thon thả được bó gọn trong chiếc áo dài màu thanh thiên di chuyển thật nhẹ nhàng, khi thì trước mặt chúng tôi, khi thì trên bục giảng. Bàn tay cô chậm rãi từng nét, từng dòng đều tắp hiện dần lên trên tấm bảng đen thật rõ ràng. Mỗi khi gọi bạn nào lên trả lời câu hỏi, cô nhìn bạn, ánh mắt thật dịu dàng pha lẫn sự khuyến khích động viên. Cuối tiết học, bạn nào cũng đọc thật diễn cảm bài thơ và dường như ai cũng gần thuộc lòng. Cô nở một nụ cười rạng rỡ rồi nhận xét tiết học hôm nay, tuyên dương những bạn học nghiêm túc, phát biểu sôi nổi, đồng thời cô cũng nhắc nhở thêm một số bạn chưa đóng góp ý xây dựng bài hoặc còn chưa nghiêm túc, chưa tập trung, hay nhìn ra ngoài.
Cô chủ nhiệm của mình hết lòng thương yêu học sinh. Lúc nào cô cùng mong chúng mình học tốt. Cô thường nói: “Mỗi tiết học là một bài học quý cả về kiến thức, kĩ năng và đạo lí làm người.