Ngữ Văn Lớp 7: Đề: Tả nụ cười của mẹ
(cấm chép mạng)
Ngữ Văn Lớp 7: Đề: Tả nụ cười của mẹ (cấm chép mạng)
Ngữ Văn Lớp 7: Đề: Tả nụ cười của mẹ (cấm chép mạng)
Ngữ Văn Lớp 7: Đề: Tả nụ cười của mẹ
(cấm chép mạng)
Để biết thêm thông tin chi tiết, xin liên hệ:
Địa chỉ: KDC Ruộng Dinh, Ma Lâm, Hàm Thuận Bắc, Bình Thuận.
(Cô Thanh)
© Mầm Non Hương Sen
Có lẽ lúc chào đời làm con của mẹ, em đã hạnh phúc được đón nhận nụ cười của mẹ . Ngày đó chưa biết gì nhưng niềm vui sướng được bên mẹ là thích nhất. Đến nay và có lẽ mãi mãi, tình yêu của mẹ dành cho em hiện rõ trong nụ cười ấy. Em lớn bao nhiêu ngày, em được bao nhiêu tuổi, nụ cười của mẹ luôn là nguồn động viên giúp em tiếp bước. Ngày còn nhỏ, em không nhớ rõ nhưng từ khi bắt đầu đặt chân đến trường, nụ cười của mẹ trong mỗi buổi tan trường sao mà tuyệt vời đến vậy. Nụ cười ấy như viên thuốc bổ giúp cho em xua tan mệt nhọc, giúp em vượt qua nỗi sợ hãi, sự khó khăn trong những bước chân đầu tiên còn bỡ ngỡ.
Cứ thế, mỗi ngày đi qua với em luôn có mẹ kề bên, chia sẻ, động viên. Càng lớn, em càng nhận ra nụ cười của mẹ sao mà quí giá đến vậy. Nụ cười ấy như khen thưởng, cho em thêm năng lượng tích cực để cố gắng nhiều hơn nữa. Nhớ mãi ngày đầu vào lớp sáu, không còn được chung trường với mẹ, hôm ấy vừa tan trường, từ xa em đã gặp nụ cười của mẹ, em có cảm giác như xa mẹ lâu lắm, nên vui khó tả. Giản dị thế đấy mà sao thấy vui hơn bao giờ hết. .Rồi có 1 lần bài thi bị điểm thấp, em buồn đến nỗi không muốn ăn cơm, mẹ đã nở nụ cười hiền lành, duyên dáng, xoa đầu em và nói “ Cố gắng lên con,hôm nay điểm thấp để cho mình biết phải cố gắng thêm nhiều” . Nhìn nụ cười của mẹ, em như được xoa dịu. Nụ cười ấy hiền lành nhắc nhở, động viên em biết vượt qua bao khó khăn ở phía trước. Nhiều lúc nụ cười của mẹ như bày vẽ em biết tạo vẻ đẹp cho mình.
Ta biết cuộc sống đâu chỉ có niềm vui. Với mẹ , biết bao điều lo lắng, biết bao
điều phải nghĩ suy. Cùng với đó, bao việc của em đã làm mẹ buồn. Những lúc thế,
nụ cười của mẹ biến mất. Quên làm sao được lần ấy mẹ ốm. Nụ cười tươi đã
nhường chỗ cho nét xanh xao, hao gầy. Em còn nhớ mãi cuối học kỳ năm qua, năm
học đầu tiên của cấp hai, em bỡ ngỡ với cách học, dẫn đến kết quả không tốt. Hôm
ấy đi họp phụ huynh về, ôi thôi, nét mặt mẹ buồn rười rượi. Lúc ấy, em vừa buồn,
vừa lo và thèm biết bao nét tươi vui của mẹ thường ngày. Thế mới biết nụ cười của
mẹ quí giá làm sao ! Mẹ buồn, em buồn theo và hối hận vô cùng. Sau bữa cơm tối
hôm đó, em đã xin lỗi mẹ và hứa cố gắng.Mẹ lại xoa đầu em dịu dàng nhắc nhở
về phương pháp học tập. Mẹ là thế, luôn sẵn sàng khích lệ, động viên, dạy bảo kịp
thời.Nhiều khi trong công việc của mẹ không được thuận lợi, nụ cười của mẹ cố
gắng, gượng gạo để cả nhà vui. Ôi, sao mà thương mẹ đến vậy. Nụ cười ấy đã cố
gắng mang niềm vui cho cả nhà, là sự hy sinh vô giá. Nhiều lúc em thấy buồn và cùng cố gắng chia sẽ vs mẹ
Mẹ là đọt mía ngọt ngào, mẹ là nải chuối, buồng cau, mẹ là tiếng dế thâu đêm, là ánh trăng soi đường cho con khi con lạc lối. Thật tự hào trên đời này ta có mẹ”.Và thật vui sướng biết bao khi tôi luôn nhìn thấy nụ cười của mẹ nở trên môi.
Đâu phải lúc nào mẹ cũng cười. Nhưng tôi vẫn nhớ như in lời ba nói :’ Lúc con sinh ra mẹ đã cười rất tươi…”. Tôi biết khi đó mẹ mệt mỏi như thế nào nhưng vẫn cố nở một nụ cười vì mẹ đã sinh ra một sinh linh bé bỏng hay bởi mẹ vui sướng chăng. Tôi cũng không biết nữa nhưng chắc chắn rằng nụ cười đó là nụ cười hạnh phúc của mẹ. Rồi ai cũng gặp khó khăn: Khi tập lẫy, tôi cảm thấy lật được người lên là rất khó, mẹ cười, cho dù lúc đó tôi chưa cảm nhận được gì mẹ vẫn khích lệ: “Cố lên con, mẹ tin con sẽ làm được”. Hay là lúc biết bò, biết đi, mẹ đặt tôi xuống đất nắm lấy tay tôi dẫn tôi đi những bước đi đầu đời, tôi ngẩng lên nhìn mẹ vui sướng như muốn nói: “Con đi được rồi mẹ ơi”. Mẹ nở 1 nụ cười mãn nguyện như chúc tôi thành công. Tôi biết nói, câu đầu tiên mà tôi gọi là :” Mẹ”. Mẹ cười, chao ôi
Nụ cười ấy thật đẹp và quan trọng đối với tôi biết nhường nào. Vậy là sự trưởng thành của tôi theo sau là nụ cười mẹ như những ngày nào tôi vào lớp 1. Ngày khai trường đã đến, mẹ đưa tôi đến rất sớm để làm quen với trường lớp. Ấn tượng đầu tiên của tôi là trường mới đẹp làm sao! Lớp 1A hiện dần trong mắt tôi 1 cách quen thuộc biết chừng nào….Đang miên man nghĩ, tiếng trống trường như đánh thức tôi. Nỗi sợ hãi, lo lắng bao trùm lên tâm trí tôi, mẹ cười “Kìa con vào lớp đi, cứ đi đi mẹ sẽ luôn ở bên con”. Và mẹ thật tuyệt trong mắt tôi.
Những khi bị điểm kém, những lần nói dối mẹ, trốn đi chơi, mẹ đã khóc có lẽ mẹ thất vọng về tôi nhiều lắm. Nhưng mẹ lại cười để an ủi, khích lệ vì mẹ biết tôi cũng rất buồn:” Đừng lo con chỉ cần con cố gắng thôi ” . Nụ cười ấy như làm tôi thêm quyết tâm, cố gắng: ” Mẹ ơi con sẽ cố gắng nữa để nụ cười của mẹ luôn đọng mãi trên môi và con hứa con sẽ không làm mẹ buồn nữa đâu vì nụ cười của mẹ luôn bên cạnh con khi con cần phải không mẹ”. Nụ cười của mẹ luôn giúp tôi có thêm nghị lực, che chở cho tôi. Và nụ cười ấy là suối nguồn yêu thương là bến đỗ tâm hồn của cuộc đời con mãi mãi.
Cái này mk tự lamd nên lâu mong bạn cho mk ctlhn cái huy chương và 5 sao